Về thăm gia đình… – Chương 19 (End) + Chuyện bên lề

Chương 19: Có đôi khi, phải để người ta hoảng sợ một chút mới nhớ đời, nhất là đối với những tên cứng đầu mặt đơ (End)

“Các anh nhanh chóng mang theo drone và thiết bị hỗ trợ đuổi theo bọn chúng. Nhớ cẩn thận, chúng có súng!”

Akane cao giọng phân phó với đội cảnh sát trong khi vội vã chạy đến hồ nước – nơi đang có anh chàng Chấp hành viên đang chìm dần vào làn nước. Bên cạnh cô, một con drone cứu hộ lùn xủn chạy theo, bánh xe kim loại lăn trên nền đá vụn tạo nên âm thanh lạo xạo lạ tai. Vài người trong đội cảnh sát khi chạy đi vẫn ngoái lại dõi theo cô với ánh mắt kinh ngạc, cô gái rắn rỏi này và cô gái nhỏ bé đứng trước cục cảnh sát để nhờ giúp đỡ ban nãy có phải cùng một người không vậy? Và thứ khiến họ ngạc nhiên hơn, chính là thái độ của cô đối với tên Chấp hành viên kia. Không phải Chấp hành viên cũng là “tội phạm” sao? Tại sao cô ta lại phẫn nộ khi thấy hắn ta bị đá văng xuống hồ nước? Tại sao cô ta lại lo lắng cho hắn đến vậy?

Cô nàng Thanh tra đến bên hồ, lúc này Kougami đã bị dòng nước đẩy trôi ra hơi xa bờ. Chẳng thèm suy nghĩ, cô ném vội khẩu Dominator sang một bên, sau đó cởi giày rồi nhảy tùm xuống nước, hoàn toàn quẳng chuyện cô không biết bơi ra khỏi óc.

Bắt chước Kougami, cô cũng đạp một cái vào bờ để tạo đà đẩy mình ra ngoài rồi quơ tay đạp chân loạn xạ để có thể với đến chỗ anh. Cô gặp may, vị trí của anh chàng Chấp hành viên không quá xa bờ nên cô có thể tiếp cận anh dễ dàng, nắm lấy cổ áo của chàng Chấp hành viên để đỡ cho đầu anh nổi lên khỏi mặt nước, rồi vừa đạp chân điên cuồng để giữ cho mũi mình không chìm trong nước, vừa quay mặt vào bờ. Vấn đề chính là phần kế tiếp. Cô thật sự không biết phải làm như thế nào để mang anh vào bờ. Lúc này họ cách bờ khoảng bốn mét, không có điểm tựa để tạo lực đẩy, bảo một con vịt cạn như cô kéo một người đàn ông vào bờ, đúng là vấn đề nan giải.

Bối rối nhưng tình hình không cho phép cô chần chừ. Akane chật vật kéo Kougami áp sát vào người mình, vòng tay trái của mình qua ngực anh để có thể giữ chặt anh hơn. Quá trình này khiến cô phải uống thêm vài ngụm nước, nhưng nhờ vào nỗ lực thần kỳ nào đó, cô lại có thể trồi lên, tất nhiên là không thể thiếu vài cái ho sặc sụa. Túm chặt lấy ngực áo phải của chàng trai nào đó, cô quơ tay đạp chân, cố gắng nhích từng chút chậm chạp vào bờ.

Nhưng mọi chuyện tất nhiên chẳng thể êm thắm như người ta vẫn tính. Chân cô bắt đầu không còn cảm giác, có lẽ việc phải chạy bộ cả đêm thật sự đã khiến chúng tới giới hạn.

(Cố lên, sẽ được mà…) – Cô tự nhủ, cố nhoài người về phía trước trong khi uống thêm một ngụm nước, Tanh rình và đầy mùi tảo.

Nhưng đến cuối cùng, cô thật sự không thể cố thêm được nữa.Vừa mệt vừa lạnh, Akane lúc này chẳng còn cảm thấy gì ngoài sự đau đớn ở phổi do bị nước tràn vào mũi và miệng cùng cảm giác nhức nhối khủng khiếp ở vai vì vừa phải giữ lấy chàng Chấp hành viên, vừa phải quạt tay điên cuồng để vào bờ. Sự vùng vẫy của cô yếu dần, và rồi, cô chìm dần, cho đến khi chẳng còn có thể thấy gì ngoài một màu đen kịt.

*

“Akane! Akane! Tỉnh lại đi!”

(Ai đang gọi mình vậy?)

Cô muốn mở miệng hỏi như thế nhưng chẳng hiểu sao, môi cô như đang dính chặt vào nhau vậy, chẳng thể hé ra chút nào. Cái giọng này nghe rất quen, nhưng cô lại không thể nhớ. Rồi đột nhiên, cô có cảm giác như đang có cái gì đó lành lạnh lại mềm mềm áp vào môi mình, và một luồng khí ấm cứ thế tràn vào khoang miệng thô ráp của cô. Có chút cảm giác run rẩy truyền tới từ đối phương, cô tự hỏi tại sao nhưng lại không thể suy nghĩ được, đầu óc cô lúc này hoàn toàn chẳng thể vận hành.

“Akane! Làm ơn…” – Giọng nói lại vang lên, lần này cô có thể lờ mờ nhận ra đó là giọng đàn ông. Trong giọng nói của người đó có chút run rẩy, tông giọng trầm thấp nhẹ nhàng như một lời cầu xin – “Nếu em bỏ cuộc ở đây, tôi không biết…”

Cô muốn nói anh có thể lấy cái thứ đang ấn ở ngực cô ra được không? Nó làm cô đau. Cô cố hết sức, và hình như môi cô có hơi hé ra được một chút.

“Akane…”

Giọng nói vẫn tiếp tục như đang chờ đợi sự phản hồi từ cô. Và hình như nó cũng có hiệu quả theo một cách nào đó, trong óc cô, một bóng người dần rõ ràng. Cô cuối cùng cũng nhớ ra, cái giọng đó là của ai…

(Shinya?)

Sao cô có thể quên được nhỉ? Sao cô lại có thể quên đi giọng nói của người mà cô yêu thích chứ? Akane gom hết chút sức lực còn lại, cố gắng mở mắt, cố gắng mỉm cười để nói với anh là cô không sao. Hẳn là cô đã làm anh lo lắng lắm, phải cực kỳ lo lắng, giọng nói của anh mới run run thế kia. Không biết Shinya lo lắng trông sẽ như thế nào nhỉ? Cô vẫn chưa từng được nhìn thấy mặt anh khi lo lắng tột độ…

“Akane…” – Cô có thể cảm nhận được chút ngưa ngứa ở má, hơi thở nóng hổi của anh đang phả vào tai cô – “Đừng vội như vậy, nhớ có lần em hỏi tôi đối với em thế nào không? Lúc đó tôi vẫn chưa trả lời… em đối với tôi thật sự, thật sự rất quan trọng! Mở mắt ra đi, làm ơn, nếu em chết…”

Kougami nghiến răng, bàn tay siết chặt vai áo cô gái bé nhỏ. Anh thật sự không muốn nghĩ đến cái viễn cảnh cuộc sống của anh thiếu mất cô chút nào.Từ trước đến nay, Kougami Shinya anh rất hiếm khi để bất kỳ ai đến gần mình, nhưng cô chính là ngoại lệ hiếm hoi. Anh không muốn, thật sự không muốn mất đi cô – người con gái đầu tiên anh cho phép tiếp cận mình gần đến vậy.

“Tôi có thể xem như đây là một lời tỏ tình không?” – Đôi môi nhợt nhạt của cô cuối cùng cũng có thể cử động, thì thầm từng lời yếu ớt vào tai anh.

Kougami ngẩng phắt đầu. Anh không nghe lầm đấy chứ? Có phải cô vừa lên tiếng không?

Akane cố nặn ra một nụ cười với hi vọng có thể khiến anh yên tâm hơn. Và nó đã có hiệu quả thật, dù không rõ ràng lắm nhưng cô vẫn có thể thấy được gương mặt anh đã dãn ra phần nào. Cô khẽ đưa tay, chạm vào một bên má anh. Làn da của anh dưới ngón tay cô lạnh ngắt, hoặc cũng có thể tay cô cũng đã lạnh đến mức mất cảm giác rồi. Không chậm trễ một giây, chàng Chấp hành viên vội vã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Hơi ấm ít ỏi từ lòng bàn tay anh chậm rãi truyền sang cô khiến cô cảm thấy thật dễ chịu.

Cô gái tóc nâu mỉm cười hạnh phúc. Anh đã nói… Anh đã nói cô rất quan trọng với anh, anh còn nói nếu cô chết, anh không biết… Bấy nhiêu cũng đủ khiến Akane vui mừng biết bao, cuối cùng, anh cũng đã đối mặt với cô, nói cho cô nghe những lời mà anh thật sự suy nghĩ.

“Akane…”

Kougami thở hắt ra đầy mệt mỏi. Ngồi phịch xuống bãi cỏ pha đầy bùn đất, chàng trai đầu tổ quạ trông như đã không còn tí sức lực nào. Mà đúng là anh cũng đã không còn miếng sức nào thật. Mấy vết đạn bắn bị ngâm nước đã trở nên tồi tệ hơn, cả việc mang Akane vào bờ và gấp gáp sơ cứu cho cô trong hoảng loạn cũng góp phần khiến mấy vết thương đó chảy máu nhiều hơn nữa. Lúc này, tuy những vết thương do đạn bắn đã bớt chảy máu nhưng đầu óc anh vẫn cứ quay quay, anh có cảm giác như mình có thể ngất bất kỳ lúc nào. Dựa lưng vào một gốc cây khô cho đỡ choáng, anh nghiến răng để không rên lên khi vết bỏng do cây kìm điện gây ra cọ xát vào lớp vỏ cây sần sùi.

“Shinya?” – Akane chống tay, định ngồi dậy xem xét anh nhưng lại bị anh ấn ngược trở lại.

Lắc đầu ý bảo không sao, anh gằn giọng trách móc cô:

“Không biết bơi mà dám nhảy xuống, đầu óc em có vấn đề phải không?”

“Chắc vậy.” – Cô bướng bỉnh gạt tay anh ra, ngồi dậy. Cô đặt tay lên trán anh, cau mày khi cảm nhận được hơi nóng dưới lòng bàn tay – “Lúc nãy khi ở trong con drone có đập đầu vào bàn điều khiển. Anh là người làm đầu óc của em có vấn đề đấy, chịu trách nhiệm đi.”

Rồi mặc kệ anh chàng nào đó đang ngây ra như phỗng, cô lục lọi con drone cứu hộ loại nhỏ mà ban nãy mình đã bỏ lại trên bờ. Vừa nãy, có vẻ như Shinya cũng đã “xem qua” nó, bằng chứng là bông băng, thuốc khử trùng, vài túi máu và một số dụng cụ sơ cứu đơn giản bên trong con drone đều tung toé hết cả. Cô nhìn túi máu, hơi mím môi, bấy nhiêu có lẽ không đủ máu cho anh, nhưng để giúp anh cầm cự đến khi những người khác quay lại thì chắc là được. Đặt túi máu và các ống truyền sang một bên, Akane thấm một ít thuốc sát trùng vào gòn y tế. Trong lúc đang bận rộn khử trùng dụng cụ, cô tranh thủ nhắc nhở chàng trai nào đó:

“Anh muốn tự cởi áo hay để em giúp?”

Anh chàng Chấp hành viên thở ra một hơi, ngoan ngoãn cởi từng nút áo.

Akane chấm nhẹ gòn có tẩm thuốc vào từng vết đạn để làm sạch và ngăn không cho chúng bị nhiễm trùng. Cô gái nhỏ mím môi, cẩn trọng hết sức để không khiến Shinya của cô đau đớn thêm. Mỗi khi nghe tiếng hít thở hơi mạnh, cô lại dừng tay, hàm trên hơi bập vào môi dưới. Cô biết anh rất đau, nhưng bản thân cô lại không thể làm gì hơn được ngoài việc khử trùng và băng bó tạm cho anh. Cô thậm chí cũng không thể lấy những viên đạn ra, nếu chẳng may khi gắp đạn ra có điểm sơ sót, máu sẽ không thể cầm được. Cô không thể mạo hiểm khi bản thân không mấy chuyên nghiệp trong việc sơ cứu và trong tay không có đủ dụng cụ như thế này được.

Trong suốt quá trình, Kougami không nói tiếng nào, cũng chẳng cử động để tránh gây cản trở cho cô. Anh mím môi, nhíu mày, cố gắng chịu đựng những cơn đau rát khi thuốc sát trùng ngấm vào vết thương vẫn còn hở miệng, nhưng thi thoảng anh vẫn không thể ngăn được vài cái hít mạnh mỗi khi cô hơi quá tay.

Sau khi băng bó xong, Akane truyền máu cho anh (tất nhiên phải có sự hướng dẫn của Kougami) và kiểm tra lại thân nhiệt của anh một lần nữa. Cảm thấy anh vẫn còn đang phát sốt, cô nhanh nhẹn lấy một cái khăn bông nhỏ bên trong con drone, thấm nước, đắp lên trán anh, hi vọng có thể cải thiện tình hình một chút. Sau đó, cô kéo anh sang bên, muốn đỡ anh nằm trên đùi mình, dù nhìn ngang nhìn dọc thế nào, cô vẫn cảm thấy việc để anh phải dựa vào một gốc cây để nghỉ ngơi là chuyện không nên.

Kougami hơi dùng sức ghì lại.

“Không cần đâu, Thanh…”

Anh đột nhiên im bặt khi thấy ánh mắt toé lửa của cô. Rồi chẳng hiểu vì sao, anh thở dài, tuỳ ý để cô Thanh tra bé nhỏ đỡ mình nằm trên đùi của cô. Nằm thư giãn trên nền đất ẩm ướt cùng với cái “gối” êm ái, chàng Chấp hành viên thấp giọng nói:

“Lần sau đừng liều như vậy nữa…”

Trong giọng nói của anh, có sự tức giận, cũng có chút nhẹ nhõm. Thật sự, cô đã khiến anh rất sợ… Nếu như còn sức lực, anh rất muốn hét toáng lên với cô, tự dưng lại liều mạng như vậy, lỡ như có chuyện gì thì anh biết phải làm sao cơ chứ?! Nhưng dù gì, cũng còn may là cô không sao…

Đáp lại lời trách cứ nhẹ nhàng của anh chỉ là cái vuốt tóc nhè nhẹ, đi kèm là một tiếng cười khúc khích của cô nàng Thanh tra nào đó:

“Nhưng nhờ vậy mà nghe được lời thật lòng, cũng đáng lắm.”

Kougami hơi há miệng, có vẻ ngạc nhiên hơn là muốn phản bác. Sau cùng, anh thở một hơi dài, tỏ vẻ như đã hoàn toàn bó tay với cô:

“Chỉ vì như vậy thì hơi liều quá rồi đấy…”

Đưa tay chạm nhẹ lên mớ tóc mai đã khô gần phân nửa của cô, anh khẽ thì thầm:

“Hẹn hò với anh, em sẽ không thể có những bữa tối lãng mạn với hoa hồng và những cây đèn cầy như em vẫn mơ đâu…”

Dù gì anh cũng đã không còn chối được nữa, tới đâu thì tới vậy.

“Anh làm như em còn thời gian để tận hưởng những điều đó. Công việc ở CID đang chờ chúng ta ở nhà kìa.”

“Anh cũng không có nhà cao cửa rộng, không có xe đưa đón em, cũng chẳng thể đảm bảo cho em một tương lai sung sướng.”

Cô khẽ “xì” một tiếng:

“Em thích tự lái xe, việc làm của em rất xán lạn, không cần phải dựa dẫm vào ai cả.”

Rồi mặt cô hơi “vênh” lên khi “tuyên bố”:

“ Nếu cần, em có thể nuôi anh cũng còn được đó!”

Anh bật cười, lắc đầu, nhưng sau đó đôi mắt xám lại trở nên trầm buồn:

“Anh là Tội phạm tiềm ẩn… Qua lại với anh, em sẽ…”

“Em còn chưa để ý, anh lăn tăn làm gì?” – Cô nhướn mày đầy bướng bỉnh – “Với cả, biết đâu sau này Hệ số của anh sẽ giảm thì sao.”

“Không thể đâu.”

“Không có chuyện gì là không thể hết!” – Cô ngắt lời anh – “Dù không thể thật, em vẫn chấp nhận. Anh đừng đánh giá em quá thấp như thế!”

Kougami im lặng. Cô gái mà anh che chở, đã mạnh mẽ hơn rồi. Từ khi nào vậy nhỉ?

“Chỉ cần…” – Cô hơi ngập ngừng, ánh nhìn quay sang nơi khác – “Anh vẫn là thám tử, vẫn ở bên em là được.”

“Ừ.” – Anh trả lời, không chút do dự.

Cô cúi xuống nhìn anh, đôi mắt nâu hấp háy ánh cười. Cô đùa:

“Lấy gì đảm bảo?”

Anh ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời:

“Bây giờ anh không có gì cả, lấy thân đảm bảo được không?”

“Thế thì cảm phiền anh giữ gìn thân thể của mình cho thật tốt!” – Cô dí ngón tay lên chiếc khăn bông trên trán anh, ra vẻ khá tức giận – “Miệng tự tin nói là chạy rất nhanh nhưng giờ thì ra thế này đây.”

“Xin lỗi, có một chút sơ sót nhỏ ấy mà…” – Anh nhắm mắt, như đang muốn nghỉ ngơi.

Vài giây sau, đôi mắt xám từ từ mở ra. Kougami nhìn cô Thanh tra đang cúi đầu bằng ánh mắt dịu dàng. Tay anh nhẹ nhàng luồn trong tóc cô, khẽ kéo cô cúi xuống, bản thân anh cũng hơi nâng đầu, bờ môi của anh khẽ mở:

“Vậy…”

Akane nghe được tiếng tim mình đang đập loạn trong lồng ngực. Đôi mắt của Shinya như có ma lực, khiến cô không thể làm gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào nó. Nuốt một ngụm nước bọt, cô nàng thanh tra nương theo lực của bàn tay anh, từ từ cúi xuống.

Nụ hôn đầu của cô thấm đẫm vị mặn và mùi máu, chẳng có chút tư vị ngọt ngào. Liệu nụ hôn này có khác biệt không?

Nghĩ đến đây, cô thấy tim mình lại càng đập nhanh hơn nữa. Cô không rõ lúc này mình có đỏ mặt hay không, chỉ biết rằng hình như cô đã cảm nhận được máu của mình đang bắt đầu dồn về đôi gò má, thiêu đốt má cô đến nóng rực. Akane nhắm mắt, hít thật sâu.

“Thanh tra Tsunemori!!”

Tiếng hò hét và tiếng bước chân dồn dập bỗng từ đâu xuất hiện, tựa như một nhát búa nặng trịch giáng vào đầu hai nhân vật chính.

Akane mở choàng mắt, nhìn xuống anh chàng bên dưới.

Shinya cũng như vừa mới sực tỉnh, anh chớp mắt một cái, mỉm cười – một nụ cười phức tạp pha lẫn sự tức cười, tiếc rẻ và… bực mình. Cánh tay anh cũng đã hạ xuống, đặt lại tại bên mình.

Xa xa, đoàn cảnh sát săn lùng đám người buôn lậu đang gấp gáp trở về. Ánh sáng của đèn cầm tay vội vã quét qua khắp chốn, biến cả khu vực ven hồ thành một vùng sáng rực. Mọi người ai cũng tìm kiếm hai nhân vật quan trọng đến từ thủ đô mà không biết rằng nơi này vốn không cần họ tới sớm đến vậy.

Akane nhìn xung quanh, thở một hơi dài đánh thượt rồi ngồi thẳng người lại, cười buồn với anh chàng đang gối đầu trên đùi mình.

“Hãy để lần sau vậy.” – Anh nhẹ giọng nói, ánh mắt dịu dàng dành cho cô vẫn không hề biến mất. Giờ phút này, anh cũng chẳng buồn che giấu nó nữa.

“Ừm.” – Cô gật đầu, tiện tay lén lút xoắn lấy một lọn tóc của anh – “Dù gì chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà.”


Chuyện bên lề

Au: *đang khóc vui sướng vì cuối cùng cũng xong*

Kougami: Này, đến cuối cùng tại sao chúng tôi vẫn không được hôn nhau đàng hoàng hả? *đạp bàn*

Au: Hôn 2 lần còn gì *mặt vô tội*

Kougami: Cái này gọi là hôn? *đưa ra cảnh Akane cưỡng hôn Kou* Cô thấy cái này có chỗ nào ngọt ngào? (Akane đỏ mặt bên cạnh gật gật đầu) Viết phải viết cho kĩ đi chứ!

Au: Thôi đi anh hai, tôi còn chưa hôn người ta bao giờ =-= Không lẽ bắt tôi phải đi cưỡng hôn người ta rồi viết cho mấy người? =-= Chưa kể tôi còn cho anh tranh thủ cái lúc hô hấp nhân tạo còn gì *lườm*

Akane: *đỏ mặt*

Au: Với cả… anh còn xơ múi được khối thứ, đúng không? *cười gian*

Kougami: G-Gì chứ…

Au: *diễn tả* Thì là… – *đưa 2 tay ra, làm động tác ấn ngực* – Hời thế còn đòi gì – *cười đểu cáng*

Kougami: *grừ*

Akane: Chuyện đó là… *đỏ mặt*

Au: Để tối nay tui gửi link tham khảo phương pháp hà hơi thổi ngạt và xoa bóp tim cho cô xem há *cười gian*

Kougami: Tôi cấm!

Au: Đưa hay không là quyền của tui. Giờ mời hai người ra ngoài *hất mông*

2 người kéo nhau ra ngoài, một giọng nói bí ẩn vang lên:

“Sao tác giả? Giờ tới tôi chưa?”

Au: Ơ… Anh là…

“Người cô nhắc đến nhưng không thèm cho xuất hiện.”

Au: … À… thì là… Extra! Extra! Anh chịu khó chờ extra nhé!!!! *run rẩy nhìn con người nào đó đang mài dao cùng nụ cười khát máu*

“Thật không?”

Au: Thật luôn! *lẩm bẩm* Khi nào có hứng…

“Cô nói cái gì?”

Au: Tôi sẽ viết! Nhất định sẽ viết!

“Ngoan ~” *cười quyến rũ*

Au: *thở phào*

Daichi: *gõ bàn* Còn tôi cô tính sao?

Au: Sao là sao? *giả ngu*

Daichi: Backstory của tôi *tiếp tục gõ bàn*

Au:

Daichi: *Kê súng* Quên rồi hả? Hay là chưa nghĩ ra?

Au: Có! Có! *run rẩy* Anh sẽ có 1 phần extra luôn, hứa luôn!

Daichi: Ngoan ~ *thu súng*

Chờ 2 người kia đi ra, con Au khốn khổ lập tức khóa trái cửa.

Au: Chờ chụy có hứng nhé mấy cưng ~ *lẩm bẩm*


Túm cái váy là phần chính truyện của cái thứ dài dòng này đến đây là xong rồi *trấm khăn* Cảm ơn mọi người đã theo dõi ~ ❤

2 bình luận về “Về thăm gia đình… – Chương 19 (End) + Chuyện bên lề

Bình luận về bài viết này